Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011

CHUỖI MÔI KHÔI




Trích Mémorial Mission de Qui Nhơn
No.147, 20 Janvier 1919, tr. 5-7

Năm (1885) là chính lúc giết đạo, có ông hương ngoại đi dạo ruộng gặp một trò chừng 14, 15 tuổi, ở trong núi đi ra, hình vóc ốm o, mặt mày tươi tắn, tay cầm tràng hột, nên biết là đứa có đạo, thì kêu lại mà hỏi rằng: “Con ở đâu, đi đâu đây ?”
Nó rằng: “Tôi ở họ Đồng Quả; đi trốn trong rừng già kia đã lâu, nay tôi về nhà thờ mà chịu chết.”- “con gặp ông, thì sống được, ông đem về nhà ông nuôi tử tế, không cho ai biết, miễn là con bỏ cái chuỗi ấy đi, mà xưng mình là cháu ông, ở Phù Ly ra thăm. Làng nầy xa Đồng Quả, không ai biết mặt con đâu mà sợ.”- “Úi! cái chuỗi nầy là bổn mạng tôi, tôi có cầm trong tay, mới yên trong dạ, không lẽ mà bỏ được. Lại tôi cũng không muốn sống nữa làm chi, một quyết theo cha mẹ bà con tôi về thiên đàng mà thôi.”
Người đem về nhà cho ăn uống, rồi dỗ ngon dỗ ngọt, cả đêm tới sáng, mà nó cứ nằng nằng xin về chịu chết, thì người rằng: “Thôi, con không muốn ở đây, thì con trở vô trốn trong rừng đó, ông liệu đem đồ ăn hằng ngày, cho đến khi bình yên, con sẽ trở về.”- “Cám ơn hai ông bà có lòng tốt, nuôi tôi hôm qua nay, và muốn cứu phần xác tôi cho khỏi chết. Song Chúa tôi sanh dưỡng tôi từ bé đến giờ, muốn cho tôi về cùng Chúa. Xin để cho tôi về, tôi sẽ xin Chúa tôi xuống phước trả ơn cho hai ông bà.”
Nó từ giã đoạn, xăm xúi ra đi, miệng đọc lâm dâm, tay cầm tràng chuỗi, bộ tịch vui vẻ, chơn bước phấn chấn, khác nào kẻ đi đám vui tiệc sướng vậy. Còn hai ông bà thì rất đỗi thương tiếc, lấy nước mắt ròng ròng mà đưa nó đi cho đến khi khuất mặt, vì biết nay mai nẫu sẽ bắt mà giết. Cách ít bữa nghe nó bị chôn sống, thiệt là rất thảm!
Từ đó hai ông bà cứ ngẫm nghĩ trong lòng rằng: thật có đống phước đâu trên trời, kẻ có đạo thấy, nên ham chết quá! Rất đỗi là thằng nhỏ chừng đó, mà cũng thiệt ham! Vì vậy nên cả nhà đã trở lại đạo, và thuật chuyện nầy. Âu là nhờ thằng nhỏ cầu xin, như lời nó hứa.
- Con nghe tích nầy biết chuỗi Môi khôi đã làm cho trẻ nầy vui lòng đi nộp mình chịu chết vì Chúa, là phước rất trọng hơn hết trên đời.
Vậy tích nầy dạy con:
1.      Hãy ái mộ đọc chuỗi Môi khôi hằng ngày, vì là phương rất dễ dàng, mà rất hiệu nghiệm.
2.      Trong lúc gian nan, trong cơn nguy hiểm, thì đọc nhiều chuỗi hơn, mà xin Đức Mẹ phù trì bảo hộ.
3.      Khi con đọc thì hãy chăm chỉ ngợi khen Đức Mẹ, và thiết tình kêu xin: “khi nầy cầu cho chúng tôi là kẻ có tội, đến khi chết lại cầu dữ. Amen.” Đừng vô ý vô tứ mà chẳng đặng ích gì.