Kỳ Duyên
Báo Vietnamnet
Có gì đó rất bất ổn và bất an trong đời sống văn hóa xã hội hiện nay. Cho dù mức sống vật chất nâng cao hơn trước, nhưng nền tảng văn hóa, nền tảng đạo lý xã hội, gia đình và nhân văn lại rạn vỡ và thụt lùi. Thậm chí là băng hoại, khi phần con đang lấn át phần người.
Tại Hải Phòng, vừa có hai vụ việc được báo điện tử VnMedia và VietNamNet đưa tin (ngày 18/10 và 20/10) mà khi đọc xong, người đọc thấy kinh hoàng, chỉ có thể thốt nên hai từ: Thú dữ và thú tính!
Vụ thứ nhất: Cháu bé Bùi Xuân Thuận (11 tuổi, học sinh lớp 5A - Trường Tiểu học Đồng Thái) bị cha là Bùi Xuân Phong đánh đập dã man nhiều lần. "Đỉnh cao" của năng lực kẻ gọi là cha này- là bắt con ăn... phân người.
Vụ việc chỉ bị phát hiện vào ngày 11/10 mới đây khi cô giáo chủ nhiệm của Thuận phát hiện ra những vết thương nặng trên tay em nên đã tìm hiểu sự việc và cùng với bà nội của bé đến báo công an xã. Từ đây, tài năng dạy con của Bùi Xuân Phong mới được đưa ra ánh sáng.
Thực ra, từ lâu nỗi bất hạnh của bé Thuận đã được làng xóm và gia đình Phong, ở đây là mẹ ruột hắn- tức bà nội bé biết đến.
Mồ côi mẹ từ lúc lên 6, cùng đứa em trai mới 8 tháng tuổi, tuổi thơ của Thuận, thay cho sự được yêu thương chăm sóc là liên miên được cha cho... ăn đòn, bất kể lý do gì. Kể cả khi được bà nội vì quá thương cháu côi cút, đón về nuôi.
Ngón đòn quen thuộc và ưa thích của Phong là "bắt con trai trần truồng, dùng dây điện có lõi bằng đồng, chập hai, chập ba làm hung khí thẳng tay quật vào người con. Đến mức khắp người cháu bé chi chit những vết bầm tím, sưng tấy".
Vụ thứ hai: "Cha ruột giở trò đồi bại với con gái". Nạn nhân- cháu X, mới 0 tuổi, và gã cha đốn mạt là Bùi Ngọc Thắng, sinh 1977, ở Chợ Hàng (Quận Lê Chân). Những lúc "rượu say, Thắng thường mở phim sex ngồi xem, sau đó bắt đứa con gái thơ dại "diễn" lại những gì vừa xem với hắn".
Nhưng bất hạnh cho bé X, là vụ việc này chỉ vỡ lở khi người hàng xóm phát hiện tên Nguyễn Văn Sức, sinh 1975, ở xã Hồng Phong (huyện An Dương), cũng là bạn của Thắng, quen mui giở trò thú tính với bé X, sau khi rượu ngà ngà say tại nhà Thắng, khiến bé X kêu khóc chống lại. Vụ phát hiện đó, không phải lần đầu tiên của Sức với bé X.
Không biết người cha đốn mạt nghĩ gì khi biết rằng thằng bạn rượu cũng thường giở trò khuyển mã với đứa con gái tội nghiệp của hắn? Hay đó là tình bạn cùng hội cùng thuyền?
Nhưng hiện tượng cha cưỡng bức con gái, kinh hoàng thay trong thế giới phẳng, ở xã hội ta không hiếm.
Một gã Trần Đình Báo (Đức Thọ, Hà Tĩnh) cưỡng bức con gái suốt gần hai năm trời, với lý do để gã ...khỏi bệnh hen suyễn. Một Nguyễn Văn Tài (Phú Hòa, Phú Yên) cưỡng bức đứa con gái mới 10 tuổi đầu, do có hơi men. Sự loạn luân ấy kéo dài suốt gần ba năm mới được chính mẹ bé gái phát hiện, lôi ra ánh sáng. Kinh khủng hơn nữa, một Lê Văn Đấu (Long Phú, Sóc Trăng) cưỡng bức con gái đến có thai, và còn ra tay sát hại chính con mình để bịt đầu mối.
Và đúng hôm qua, Ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10 , VTCnews đưa tin Nguyễn Xuân Hậu (xã Kim Long, huyện Tam Dương, Vĩnh Phúc) gần hai năm liền cưỡng bức đứa con gái ruột của mình, cũng bắt nguồn từ sở thích chuyên xem phim sex. Vv...và...vv..
Người đọc, sau phút căm phẫn là nỗi cay đắng xót xa.
Báo chí xử lý những thông tin kiểu này như thế nào đây? Hay giấu biến trong bóng tối để khỏi phải nhìn thấy sự thật đắng nghét và tủi hổ đó?
Vì sao, Việt Nam chúng ta là một trong những quốc gia đầu tiên ký Công ước Quốc tế về Quyền trẻ em, mà số phận trẻ em lại mong manh đến vậy? Những đứa trẻ nít dại khờ luôn là nạn nhân của tính thú tăm tối nhân danh...cha, chú, bác, ông, cụ.... Nhân danh người lớn, ông chủ, bà chủ.... Nhân danh thầy hiệu trưởng, thầy giáo, cô giáo, người thi hành luật... Nghĩa là toàn nhân danh con người, các bậc đạo cao đức trọng?
Vì sao hệ thống giáo dục, hệ thống của Ủy ban Bảo vệ thanh- thiếu niên- nhi đồng chạy xuống tận ngõ ngách làng quê, mà những đứa trẻ tội nghiệp chỉ được bảo vệ, hay bênh vực sau khi đã bị bạo hành, xâm hại dã man?
Khi mà dấu vết bạo hành còn in đậm trong da thịt các bé. Hay tiếng kêu khóc cầu cứu của bé gái chỉ tình cờ lọt đến tai của một người hàng xóm có lương tâm. Hoặc sự khốn khổ của đứa con gái chỉ tình cờ được người mẹ ruột phát hiện. Nỗi đau xé ruột của sinh nở và nỗi đau xé ruột của sự loạn luân ngay trong chính ngôi nhà mình.
Vết thương da thịt rồi sẽ lành. Nhưng vết thương tâm hồn hẳn đi theo các em suốt cuộc đời. Liệu các em sẽ nhìn người lớn, nhìn cuộc đời với con mắt tôn trọng, thiện chí hay sẽ nhìn với sự tổn thương, khinh bạc và đau đớn, phá phách?
Có gì đó rất bất ổn trong quan niệm giáo dục của xã hội chúng ta- một xã hội Á Đông, kiểu đèn nhà ai nấy rạng. Mà không thấy rằng, một xã hội muốn phát triển lành mạnh, cần sự lành mạnh từ môi trường giáo dục gia đình, trên cơ sở tuân thủ quy định pháp luật. Không thể một mình Bùi Xuân Phong dạy con một kiểu, cấm xã hội can thiệp.
Trong khi, chính cơ quan công quyền giải quyết vụ việc lại rất "duy tình" kiểu: "Về mặt Luật thì như thế là sai nhưng chúng nó là con là cháu..." (Lời của ông Bùi Xuân Lá - Trưởng công an xã Đồng Thái, An Dương)
Và để ngăn chặn hành vi Bùi Xuân Phong, bảo vệ các nạn nhân, ông Trưởng công an xã Đồng Thái trả lời: "Tình tiết ngăn chặn chúng tôi phải có chứ, nhưng bằng văn bản thôi". Thú thật, người viết bài nghĩ mãi mà không hiểu hiệu quả sự ngăn chặn một hành vi tàn bạo bằng văn bản đến mức nào?
Có gì đó rất bất ổn và bất an trong đời sống văn hóa xã hội hiện nay. Cho dù mức sống vật chất nâng cao hơn trước, nhưng nền tảng văn hóa, nền tảng đạo lý xã hội, gia đình và nhân văn lại rạn vỡ và thụt lùi. Thậm chí là băng hoại, khi phần con đang lấn át phần người.
Bùi Xuân Phong, Bùi Ngọc Thắng, Nguyễn Văn Sức, Nguyễn Xuân Hậu...những gã bố độc ác, đồi bại "dạy trẻ" theo cách của họ, cần được pháp luật "dạy lại" một cách nghiêm khắc hơn nữa, để cảnh báo, và ngăn ngừa những kẻ manh tâm, bẩn thỉu khác.
Và nếu nhìn ra xã hội, có gì đó xuyên suốt như mối quan hệ nhân- quả nhãn tiền, lo ngại và xót xa: Tham nhũng trở thành quốc nạn. Những thang bậc giá trị đạo lý đảo lộn. Sự vô cảm nhân danh đồng loại ngự trị ngang nhiên...
Thì những vụ việc bắt con ăn phân, hay lạm dụng, hãm hiếp ngay con ruột của mình, chỉ là những tiếng chuông kinh hoàng đau đớn tiếp theo những tiếng chuông dài báo động- nhân tính!