Thứ Tư, 3 tháng 11, 2010

ĐẰNG NÀO MÌNH CŨNG TRẢ TIỀN RỒI

Vũ Thuý Nga
Tuổi trẻ cuối tuần, ngày 31/10/2010

Hôm nhận được hợp đồng đưa rước một đoàn khách từ TP đi Cà Mau, tới đón thì biết đó là đoàn khách du lịch đến từ tỉnh Tuyên Quang đi tham quan Đất Mũi. Đoàn vui vẻ và hoà đồng, mình cũng cố gắng làm tốt nhiệm vụ!
Trên đường đi đoàn ghé vào một tiệm ăn, có nhiều món đặc sản ngon nhưng mọi người đi đường xa mệt nên thức ăn còn lại rất nhiều. Một cô gái trong đoàn nhìn những đĩa thức ăn trên bàn với vẻ mặt tiếc nuối rồi vào xin ba hộp xốp nhỏ đựng cơm phần. Cô lấy cơm và thức ăn lèn chặt ba hộp xốp rồi nói với mọi người: “Đằng nào mình cũng trả tiền rồi” và cho vào túi nilông mang lên xe.
Cô gái ngồi bên cửa ra vào, dán mắt qua cửa kính xe ngắm cảnh. Xe đang chạy chợt cô nói to, gấp gáp: “Bác tài, bác tài, dừng xe chờ em một tẹo”. Xe ngừng, cô gái mang túi nilông đưng ba hộp xốp cơm chạy như bay ngược lại về phía mấy người đi xe đạp gom đồng nát đang ngồi bệt nhai bánh mì ở vỉa hè. Cô đưa cho họ ba hộp cơm, nói mấy câu gì đó và cười rất thân thiện.
Cô lên lại xe, thở hổn hển vì phải chạy nhanh sợ mọi người chờ, rồi nói như phân bua: “Đằng nào mình cũng trả tiền rồi” và cười rất tươi. Cô gái làm mình sững sờ và ngạc nhiên về hành động ấy. Mình đã đi cùng nhiều người, nhiều đoàn du lịch, ăn ở nhiều hàng quán và cũng rất nhiều lần thừa thức ăn ngon, nhưng không ai làm thế. Chiều nay chia tay đoàn chợt thấy bâng khuâng kỳ lạ. Khi màn đêm buông xuống quanh ly cà phê chợt thấy nhớ giọng nói và nụ cười rất tươi của cô gái miền bắc nho nhỏ.