Phêrô Bùi Phương Hạc
16. h 00 ngày 21.11.2010. Tôi bước chân vào cổng ĐCV Sài gòn. Thế là tôi bước vào một thời khắc lịch sử của đời mình, của Giáo hội Việt nam. Mang trong mình giòng máu người con chân chất của Giáo Phận Qui Nhơn, Giáo Phận đang trong những năm chuẫn bị đón mừng 400 năm Tin Mừng đến với Giáo Phận (tháng 7 năm 1618 cha Francesco Buzomi đến thành lập trụ sở truyền giáo tại Nước Mặn, nay thuộc thôn An Hoà, xã Phước Quang, huyện Tuy Phước, Tỉnh Bình Định) . Tôi đi dự Đại Hội Dân Chúa Viêt Nam.
Điều đầu tiên chân nhận là sự ân cần chu đáo của các Thầy ĐCV Sài Gòn, cảm giác thân thiện
Như anh em trong nhà, từ khâu tổ chức, đến cung cách phục vụ. Hai mươi sáu lá cờ của 26 Giáo phận được giương cao. Đầu tiên tôi cứ nghĩ tại sao lại dùng 3 màu xanh đỏ vàng, sau lại nghiệm thấy, ba màu ấy chính là ba màu trong Logo Năm Thánh diễn tả Giáo Hội MầuNhiệm- Hiệp Thông-Sứ Vụ. (không biết có đúng ý của người tổ chức không)
16h.15 xe đưa chúng tôi đến Nhà Thờ Đức Bà Sài Gòn. Lần đầu tôi tham dự thánh lễ tại Nhà Thờ Đức Bà vào năm 1974, Thánh lễ truyền chức Gm cho ĐC PhaoLô Huỳnh Đông Các. Giờ trở lại trong cung cách khác, từng hàng dài các Soeurs các Thầy, các em thiếu nhi và giáo dân đứng dàn chào
Thật xúc động, tự cảm thấy mình không xứng đáng để lãnh nhận hồng ân quá lớn này, chắc chắn không phải chỉ đón chào những con người cho bằng đón chào một biến cố trọng đại của Giáo Hôi VN. Một chút suy tư kéo vào tôi trong suốt thánh lễ khai mạc, hình ảnh Giáo Hội hôm nay có được là nhờ biết bao thế hệ Các Thánh Tử Đạo đã can đảm không bước qua Thập Giá để tuyên xưng niềm tin của mình. Lấy máu đào để nuôi dưỡng đức tin cho con cháu, biết bao thế hệ Giám Mục, Linh Mục, Tu Sĩ nam nữ, Giáo dân đã chịu biết bao khổ hình, mất mát, thua thiệt, nhất là những cộng đoàn ở vùng sâu vùng xa, thấp cổ bé miệng… khó khăn vật chất, điều kiện sống, nhất là tinh thần… tôi chợt nhớ về người Anh LM. 18 năm trên vùng cao, đi cày, làm ruộng làm che mía, đi đánh lưới, cư ngụ trong căn nhà nếu bây giờ còn, sẽ thuộc diện xoá nhà tạm! biết bao bất an về tinh thần để chỉ có một chuyện giữ cho Giáo Hội có mặt ở trần gian, dẫu biết rằng bên cạnh Thánh Thần Chúa luôn làm việc can thiệp để bảo vệ Giáo hội. Giữa bao hào nhoáng những ánh đèn flash bật chớp những camera, đèn chiếu… phương tiện âm thanh ánh sáng tân kỳ… tôi chợt nhớ đến bao LM suốt đời chỉ có ngọn đèn dầu leo lét, để sinh hoạt dọn bài giảng… bao nhiêu thế hệ giáo dân lội bộ hàng chục cây số với cây đuốc lá dừa trên tay leo những con đường dốc đá để đựơc đến nhà thờ học giáo lý, tham dự Thánh lễ, ngày xưa còn bé tôi đã sống như thế trên quê hương được đón nhận Tin Mừng từ năm 1625. Quê hương bị bách hại khốc liệt trong biến cố Văn Thân, đến nỗi quả chuông nhà thờ có ghi chữ La Tinh có nghĩa (khi đi 3000 lúc về 800) hơn 2000 tín hữu đã bị giết chết trên cánh đồng Phú Trăng . Đó chính là giáo xứ Gia Hựu thuộc giáo phận Qui nhơn của tôi.
Tôi tham dự ĐHDC bằng cả con tim và khối óc nhỏ bé để phân tích, múc lấy những ân huệ ngàn đời chỉ có một:
- Nếm trải mầu nhiệm hiệp thông của Giáo Hội không những qua những bài học thần học xúc tích trong những bài tham luận, trong những trao đổi , nhưng bằng giờ phút kinh nguyện, thánh lễ,những con người bằng xương bằng thịt gặp gỡ , cùng sinh hoạt, cùng thiết tha với Giáo Hội
- Trong sứ điệp cuối Đại Hội, điểm nhấn Giáo Hội như một gia đình gợi mở cho tôi ít nhiều suy tư .Ngoài tình cảm tự nhiên, hiệp thông niềm tin, trách nhiệm…tôi còn có Sự Gắn Bó Máu Thịt cùng chung thân thể ,mà không có quan hệ máu thịt sao được. tôi vẫn thấy đau đáu khi có ai đó xúc phạm đến Giáo Hội , khi có ai đó thản nhiên bước qua thập giá Đức Kitô bất cứ vì lý do gì. Đừng xúc phạm đến máu và nước từ cạnh sườn Chúa chảy ravà Thần khí Chúa, đừng xúc phạm đến máu và nước mắt của bao thế hệ tiền nhân đã hy sinh gian khổ , chịu chết, tù đày, bao cảnh lầm than
- Hãy gìn giữ và loan truyền Tin Mừng của Chúa đó là mệnh lệnh của con tim và khối óc,viết tiếp bài tình ca các tiền nhân chưa viết trọn (Love for love, life for life) Lời của Á Thánh Anrê Phú yên, quê hương tôi đang sống
Ghi tiếp tâm tình bằng những vần thơ mộc mạc :
Hàng cây râm mát
Chiều thương nhớ trên con đường râm mát
Hàng cây vươn cao in dấu thời gian.
Bao kỷ niệm đất Sài gòn thuở ấy,
Biết mấy bồi hồi trở lại đường xưa.
Giáo Hội mở ra, anh em gặp gỡ.
Hạnh ngộ muôn đời mới có hôm nay
Tay nắm tay ta xây nhà Giáo hội.
Qua Thánh thần cho thôi hết âu lo.
Tôi với anh từ khoảng trời xa lạ,
Mà thân thương sao quá đỗi diệu kỳ.
Ánh mắt nụ cười khơi sáng tương lai
Có ai đó nhắn ngày mai trước mặt.
Nhớ nhau hoài trong bóng mát năm xưa