Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

CHÂN DẤU YÊU


            Quế Hương
Tuổi trẻ cuối tuần, ngày 10/10/2010

Mẹ tôi có đôi chân gầy giơ xương, lấm tấm dấu vết lầm than như lệ ứa. Chân ấy đúng là chân khổ, lặn lội từ tinh mơ đến tối mịt, tù thuở thanh xuân đến khi bạc đầu, bao phen toé máu trên quãng đời chông gai sỏi đá vì mẹ, vì chồng, vì con. Gánh sức nặng của nỗi buồn và số phận, đôi chân ấy mãi miết đi …
Đến tuổi dậy thì, được mẹ dẫn đi mua cho đôi guốc cao gót, tôi tủi phận nhận ra chân mình là bản sao của chân mẹ - gầy giơ xương, mỏng như lá, xương khô nhọn hoắt. Gien là định mệnh, chạy đâu cho thoát! Tôi từ chối đôi guốc Đa Cao mơ ước, xỏ chân vào đôi guốc mộc Hương Bình quai nhựa trắng. Đôi guốc giản dị ấy không làm đau những chỗ xương nhô cao của tôi và che bớt khuyết điểm của đôi chân xấu. Tuổi trẻ tôi có nhiều giấc mơ, trong đó có giấc mơ mình có chân đẹp – múp míp, nuột nà trong đôi giày cao gót có quai đen thanh mảnh …
Khi lấy chồng, một lần vấp té chảy máu, chồng tôi buột miệng khi băng vết thương chân: “Em có đôi bàn chân xấu nhất!”. Biết rồi nhưng nghe cứ xót.
Đôi chân thể hiện vẻ đẹp phụ nữ. Người ta làm ra giày dép phong phú đa dạng để tôn vinh vẻ đẹp đôi chân trắng nõn đầy dặn của đàn bà. Thế mà tôi rất sợ đi mua giày dép. Thò đôi chân lép kẹp, nhô xương ra là tôi mặc cảm với cả đôi dép vô tri. Tôi ganh tị với em gái vì nó có đôi chân không giống mẹ. Suốt kiếp làm đàn bà, tôi chưa bao giờ để thợ làm móng chạm tay vào. Phụ nữ nhìn thấy điểm xấu của nhau như quà tặng.
Ngày mẹ đau nặng, xoa dầu đôi chân xương xẩu lạnh giá của bà, tôi nghe chúng khóc. Xước, vệt, đốm do bổ béo nhường con, mắm muối phần mẹ. Gân lổm ngổm ngoằn nghèo vì kiếp cò kiếp vạc cả đời lặn lội bươi móc. Chai, sần, lép, toè … là dấu vết bao lần bấu vào sỏi đá, bám vào trơn trượt để khỏi té ngã … Nhưng mảnh thế, gầy thế mà độ bền, sức mạnh có thua ai đâu, vẫn đi hết đường đời chông gai sỏi đá đưa người đến bến đến bờ!...
Tôi xoa lên bao tì vết của số phận và cũng khóc. Lần đầu tiên tôi nhìn đôi chân dưới góc độ khác và nhận ra có nhiều thứ cao hơn cả vẻ đẹp. Lần đầu tiên chân xấu không đè nặng tim tôi nữa. Chân là của mình, tạo tác của cha mẹ. Hãy yêu nó dù xấu dù đẹp. Vả lại nhìn từ đâu để khẳng định vẻ đẹp của đôi chân? Có đôi chân đẹp mà không tự đi được, phải “bế”! Có đôi chân què quặt, teo tóp mà tự bước đi. Có đôi chân liệt mà như đôi cánh đưa tâm hồn đi xa lắm! Vậy cớ sao tôi phải buồn, phải ghét thứ mình có?
Truyên ngắn đầu tiên của tôi có tên “Đôi chân biết khóc”. Ám ảnh từ đôi chân gầy giơ xương của mẹ, của tôi. Truyện ngắn ấy được in trên tờ báo lớn, mở cho tôi một con đường sau khi nghỉ dạy vì ốm đau – con đường văn chương. Tôi bước chập chững trên con đường khổ ải còn hơn cả đường đời, bằng đôi chân mảnh như lá, gầy giơ xương nhưng độ bền và sức mạnh giống bàn chân mẹ, bởi nó là bản sao của đôi chân mẹ - đôi chân dấu yêu của tôi.