Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

MÙA XUÂN

Micae Nguyễn Văn Toàn
11 tuổi, lớp 5
Giáo xứ Châu Me, Quảng Ngãi

Bài đạt giải ba môn Văn
Cuộc thi Văn Thơ Lm. Đặng Đức Tuấn lần I 



Xuân về tết đến lòng người nao nức. Cảnh trời sắc xuân rộn rã, hối hả làm lòng em quên đi những ngày đông giá buốt, làm lòng em có thêm những niềm vui mới.
Từng chuyến xe đưa khách xa quê về thăm nhà, vui tết đoàn tụ cùng gia đình.
Không chỉ mình em là có bố mẹ đi làm ăn ở xa quê mà lũ trẻ quanh nhà cũng thế. Những ngày bố mẹ chúng sắp về thì chúng háo hức, mong chờ tin đoàn tụ.
Rồi bố mẹ của chúng cũng về đến quê. Chúng ào ra, ôm chồm lấy bố mẹ không muốn buông tay, miệng thì luôn kể về những việc tốt đã làm, nào là học kỳ qua con được loại giỏi cơ đấy, ở nhà đã phụ giúp cho ông bà được những việc gì.
Thấy lũ chúng nó mà em cứ nghĩ đến lúc bố mẹ mình về. Lúc ấy, em cũng sẽ như chúng: chạy ào ra ôm chồm lấy bố mẹ của mình và kể những thành tích mà em đã làm được trong năm qua… Chắc chắn là bố mẹ sẽ vui lắm đây. Nhưng không hẳn là thế, cái mà em đợi chờ, mong muốn nhất là nhìn mặt đứa em nhỏ, hôn em bé thật lâu để thỏa lòng mong ước của em. Từ khi em bé được sinh ra và cất tiếng khóc chào đời em chưa hề được nhìn thấy mặt của bé, nên em mong được gặp để xem mặt bé dễ thương thế nào.
Ngồi bên hiên nhà, nghe tiếng chuông nhà thờ ngân lên như mời gọi, nhắc nhở những người xa quê: Chúa xuân sắp về!

Chiều nào cũng vậy, khi nghe tiếng chuông vang lên là em thì thầm cầu xin để ngày về quê của bố mẹ đến gần hơn, cầu xin ngày đó Chúa ban bình an trên đường về cho bố mẹ và cả đứa em bé bỏng nữa. Cứ mỗi lần đến độ người ta về ăn tết với gia đình, nghe kể về những tai nạn thảm khốc thì lòng em cảm thấy lo lo, sợ sợ thấp thỏm không yên. Người còn lo sợ hơn nữa là nội em, không sao yên được cứ lo lắng mãi.
Rồi buổi sáng của đợi chờ đã đến. Ngồi bên chiếc điện thoại, chuông vừa vang lên là em vội chạy đến nhấc máy, nhẹ nhàng áp vào tai:
Alô, con đây!
Bố đã đến ga Quảng Ngãi rồi! Chỉ một tiếng nữa là chúng ta có thể gặp nhau.
Ồ, con sẽ gọi cho bác Hai và bác Bảy đi đón bố. Thôi con cúp máy đây.
Vậy là chỉ lát nữa thôi em có thể gặp được bố rồi. Vui mừng quá, nhẹ chân đến trước bàn thờ, đốt nén hương báo với ông nội là bố mẹ và em của con đã về. Ngước nhìn Đức Mẹ em như thấy Đức Mẹ cùng vui lây với em vậy, cúi đầu tạ ơn Đức Mẹ, thầm đọc kinh Kính Mừng tạ ơn.
Ngồi bên hiên nhà em cảm thấy như tim em đang chạy đua với thời gian. Từng phút trôi qua… “Reng”, tiếng chuông đầu ngõ vang lên, em vội chạy ào ra mở cổng… “Ôi” – em thốt lên – vì đó là người bố thân yêu bên cạnh là mẹ đang bế em bé đứng lên. Bố ôm em vào lòng, khi bố buông tay thì em chạy tới ôm lấy đứa em bé bỏng của mình hôn lấy hôn để, nhưng nó cứ đẩy em ra tỏ vẻ khó chịu. Mẹ bảo: “Anh của con đấy”. Như biết được người đang ôm nó chính là anh của bé, bé choàng lấy vai em, nhìn em với vẻ mặt ngơ ngác, trông đáng yêu làm sao!
Thật ấm lòng cho một mùa xuân đáng nhớ. Mùa xuân về với bao lời cầu nguyện ước mơ. Em mong sao cứ mãi là mùa xuân để gia đình đoàn tụ trong yêu thương.
Nguyện xin Chúa ban cho sự bình an trong gia đình tràn đầy thương yêu. Ôi, mùa xuân đẹp làm sao!