(GDVN) - Người miền Nam có “chửi” chứ không hề “bới”. Người
miền Bắc nếu chửi nhau là đào cả tông ti họ hàng lên, rất chua ngoa.
Nếu là người quan tâm đến ngành giáo dục thì những thông tin
chính thống từ Bộ GD&ĐT không khỏi khiến người xem giật mình. Theo tổng kết
của Bộ Giáo dục năm 2011, trong 12 tỉnh thành có 384 học sinh đánh nhau, riêng
vùng mỏ Quảng Ninh có 169 em. Về số lượng học sinh vi phạm và bị kỷ luật, Lạng
Sơn đứng đầu với 151 em. Có một điều ngạc nhiên và đáng để chúng ta quan tâm là
những chuyện đánh nhau như thế này phần lớn xảy ra ở miền Bắc, trong đó Quảng
Ninh và Lạng Sơn là những nơi điển hình.
Nếu seach từ khóa “Bạo lực học
đường”,“nữ sinh đánh nhau” hoặc “nam sinh đánh nhau” chắc các bạn sẽ
nhận thấy một sự thật hiển nhiên: Phần lớn số clip học sinh đánh nhau, chửi
bậy, chửi thề đều đến từ miền Bắc. Tại sao lại như vậy, phải chăng tính tình
người miền Bắc nóng nảy, còn người miền Nam thì hiền hòa hơn? Và có lẽ, điều
này đang biểu hiện rất rõ trong lứa tuổi học sinh, sinh viên.
Tôi
đã từng sống cả trong Nam và ngoài Bắc, nếu đo đếm số thời gian thì có lẽ cả
hai miền là... bằng nhau. Vì vậy, có một vài ý kiến cá nhân mong muốn cùng trao
đổi với độc giả. Trong cuộc sống, không ai là người tránh khỏi những xô xát khi
cãi vã cả, thế nhưng cách ứng xử với nó thế nào thì lại là một câu chuyện liên
quan đến vấn đề văn hóa vùng miền. Tôi thấy rằng, người miền Nam khi chửi tục
hay đánh nhau thì cũng không“dã man” như ngoài miền Bắc. Nếu xem những
clip ngoài miền Bắc chắc hẳn người miền Nam sẽ “bó tay” bởi sự côn đồ,
nhẫn tâm và cũng thật xót xa. Học sinh miền Bắc đã đánh thì sẽ đánh hội đồng,
dùng đủ các chiêu trò, nữ sinh thì xé quần, lột áo, đập mũ bảo hiểm, đập guốc
lên người đối thủ; nam sinh thì dùng dùi cui, dùng gậy đập bạn đến chảy máu
mũi, hộc máu mồm.
Trước khi nói về học sinh, sinh viên hãy
xem cách cư xử của người lớn với nhau, điều này rất quan trọng, ảnh hưởng lớn đến
các em. Người miền Nam vốn bộc trực, tính tình phóng khoáng, họ chỉ tức lên và
chửi ngay khi đó mà thôi. Nếu bạn đi chợ tại miền Bắc, bạn phải chuẩn bị tâm lý
sẵn sàng bị ăn chửi nếu như hỏi giá rồi mà không mua, thậm chí vào quán ăn cũng
bị nghe mắng chửi, đi đường không cẩn thận mà va vào người khác thì
cũng sẵn sàng bị chửi. Lạ một điều là khi có những cãi cọ như vậy, những người
xung quanh hoàn toàn thờ ơ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Phải chăng người miền Bắc một bộ phận
thì dễ tính và cam chịu, một phần thì côn đồ, thiếu ý thức? Câu chuyện về lễ hội
hoa tại Hà Nội cũng thế, người dân sống trên địa bàn Thủ đô thay vì trân trọng
hoa lại chà đạp lên cả hoa. Trong số đó, phần đa họ đang ở lứa tuổi học sinh,
sinh viên, những người còn rất trẻ, không tự ý thức được việc làm của mình.
Trong giao tiếp, người miền Nam có “chửi”
chứ không hề “bới”. Có câu chuyện dân gian tôi nghe được từ những
con người miền Bắc về người phụ nữ chửi hàng xóm ăn trộm gà như sau: “Bố
cái thằng chết đâm, cha cái con chết xỉa! Mày day tay mặt, mày đặt tay trái, nỡ
ăn cắp của bà đây con gà. Này bà bảo cho chúng mày biết: Con gà nó ở nhà bà là
con gà. Nó bị bắt trộm về nhà mày thì thành con cú, con cáo, con thành đanh mỏ
đỏ, nó sẽ mổ mắt, xé xác ông, bà, cha, mẹ, vợ , chồng, con cái nhà mày đấy”.
Thật đáng sợ cho người miền Bắc, không chửi thì thôi, đã
chửi là phải đem cả "tông ti họ hàng" lên chửi, một giọng chửi
rất chua ngoa. Trong xã hội người miền Bắc, nhiều khi bố mẹ chửi bậy hơn cả con
cái. Thử hỏi, những đứa trẻ được lớn lên trong môi trường như thế này thì là
sao chúng có thể không bị ảnh hưởng và phát triển nhân cách một cách toàn diện
được.
Trong cách xưng hô với gia đình, học sinh miền Nam dù họ có
hư, láo hỗn ở bên ngoài xã hội như thế nào đi chăng nữa thì khi về gia đình họ
vẫn ngoan ngoãn, lễ phép “gọi dạ bảo vâng”. Còn một số thanh niên người
miền Bắc thường xưng hô với bố mẹ bằng “ông bà già”, đó là một cách xưng
hô hết sức phản cảm.
Trong môi trường giáo dục, cách xưng hô thầy và trò giữa hai
miền đã thể hiện sự khác nhau rõ rệt. Ở miền Nam chỉ có cách xưng hô duy nhất
đó là "cô (thầy) và các con". Cách xưng hô này xuất phát từ
một trách nhiệm nữa ngoài trách nhiệm giảng dạy của người thầy, đó là trách
nhiệm của người mẹ, là tình cảm lớn lao. Giáo viên Mầm non đến trường ngoài
việc dạy cho trẻ những kiến thức tổng hợp còn phải chăm sóc các con như ăn,
uống, tắm, giặt. Giáo viên các cấp thì không chỉ dạy về kiến thức mà còn phải
biết lo cho đời sống tâm tư, tình cảm của các em. Thế nhưng, người miền Bắc thì
khác, có muôn vàn cách xưng hô giữa giáo viên và học sinh như: "tôi và
các anh, các chị", thậm chí có những ông thầy thô thiển tới mức nói
luôn là "tao và mày".
Trong cách giao tiếp, người miền Nam luôn tỏ ra thoải mái và
thiện chí hơn, còn người miền Bắc thì không thể lường trước được họ như thế
nào. Có thể trong cách cư xử họ rất cởi mở, nồng hậu nhưng họ cũng có thể quay
mặt lại và “chửi” người khác bất cứ lúc nào. Quả thực, người miền Nam có
thể bị lúng túng trong cách cư xử “con dao hai lưỡi” của người miền Bắc.
Có những điều trên phải chăng do
người miền Bắc thiếu kiềm chế, cái tôi lớn hơn người miền Nam, ở đây tôi chỉ
chú trọng khi nói về lớp trẻ. Điều này có nguyên nhân do phương pháp giáo dục
của người miền Bắc khác cách giáo dục của người miền Nam?